
Tuổi thơ trong đồng tử của đại đa số các đứa trẻ luôn là những
mảnh ghép nhiệm màu, nơi mà phép màu và điều kỳ diệu luôn hiện hữu. Chúng tin
vào những điều hạnh phúc và tin rằng mình sẽ có được điều hạnh phúc. Nhưng rồi
từ đâu, khi bên cạnh những người may mắn tồn đọng trong tâm trí là những mảnh
ký ức tươi sáng nhất về tuổi thơ là những người có mảnh quá khứ chất đóng những
ám ảnh, chuỗi ngày đen tối, đau lòng đến mức họ chỉ muốn ném nó ra khỏi quỹ đạo
của cuộc đời mình?
“Tất cả” của người lớn chúng ta có thể là gia đình, bạn bè, sự
nghiệp, tiền tài, tình yêu,...nhưng “tất cả” của bọn trẻ lại chính là BỐ MẸ. Sự
bảo vệ, đùm bọc, thấu hiểu của bố mẹ dành cho cái ở đời được xem là lẻ thường
tình, nhưng cớ sao đối với một số trẻ em đấy lại trở thành ĐIỀU ƯỚC.
Có trẻ may mắn hơn một chút là còn đủ ba, đủ mẹ, chúng có một
gia đình để nương tựa. Nhưng trong mảnh đất ấy, chúng như bị bóp nghẹt với
những giáo điều hay sự yêu thương, đùm bọc thái quá. Những người đang làm cha
mẹ họ cũng từng là những đứa trẻ, có đứa trẻ được yêu thương, có đứa trẻ xem
yêu thương là một điều ước. Nhưng sau tất thảy những điều đó, ai đã làm cha làm
mẹ mà không muốn con mình có được những gì tốt đẹp nhất, chỉ là họ chưa biết
cách chuyển hóa suy nghĩ thành hành động sao cho hợp lý và tiệm cận nhất với
con nên khoảng cách giữa bố mẹ và con ngày càng xa cách.
